Thơ: CÔ THẦY ... NHƯ THỂ MẸ CHA!
Thứ năm - 07/12/2017 09:58
Theo thời gian ai rồi cũng lớn lên
Và bôi xóa bớt dần đi dĩ vãng
Nhưng một điều đâu thể nào quên lãng
Hình ảnh cô thày năm tháng kề bên.
Có lẽ chẳng thể nào nhớ hết tên
Những học trò mà chính mình dạy dỗ
Nghề giáo viên nhiều khó khăn gian khổ
Bục giảng, ruộng vườn phải cố đan xen.
Dốc hết tâm huyết cho nghề và đem
Tất cả kiến thức mình ra truyền thụ
Những đêm khuya miệt mài thiếu ngủ
Giáo án đủ đầy mới tạm ngừng tay.
Khi mang trên mình hai tiếng người thày
Là biết trước sẽ mang đầy nghĩa vụ
Như người làm vườn bón chăm đầy đủ
Hạt giống nảy mầm mùa vụ bội thu.
Mỗi lời thầy cô tựa một lời ru
Dạy phát âm và nắn từng chữ một
Dạy nói lời hay, dạy làm việc tốt
Dạy biết thương người như một nhà ra.
Dạy biết nhớ ơn thế hệ ông cha
Đã hy sinh cho nước nhà thống nhất
Dạy biết sẻ chia tấm lòng, vật chất
Với những con người bệnh tật, neo đơn.
Chẳng thể nào kể được hết công ơn
Của những người thầy đưa đò chở chữ
Có trái tim nên chúng em hiểu chứ
Ơn nghĩa này ví sông núi chẳng sai.
Mẹ cha cho em có một hình hài
Và thầy cô miệt mài gieo kiến thức
Nhận nơi em lòng biết ơn chân thực
Yêu lắm cô thầy như thể mẹ cha!