Hội Văn học Nghệ thuật Bình Phước

https://vannghebinhphuoc.org.vn


Thơ: LẠC RỪNG

PHẠM ĐỨC CƯƠNG
Giữa rừng có em và tôi
Mà sao vẫn thấy khoảng trời riêng tư
Trăng vờn kẽ lá đong đưa
Mắt em như ánh sao thưa mơ màng

Hai người đi giữa rừng hoang
Vẳng nghe tiếng suối vọng sang bên này
Rì rầm tiếng gió ru cây
Đất trời nghiêng ngả ngất ngây hương rừng

Gửi hồn vào chốn mông lung
Lẻ loi từng bước một vùng đơn côi
Bên nhau chẳng nói một lời
Trời khuya đổ bóng buông trôi lạnh lùng

Bơ vơ lạc long giữa rừng
Hai người mà vẫn tận cùng cô đơn.

 
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây